(Thứ bảy, 27/08/2022, 10:32 GMT+7)

Đại tướng Phùng Quang Thanh mất ngày 11 tháng 9 năm 2021. Sinh thời, Đại tướng Phùng Quang Thanh rất gắn bó với giới văn nghệ sĩ - báo chí trong và ngoài quân đội. Khi ông mất, các vị tướng lĩnh, các nhà văn, nhà thơ đã có rất nhiều bài viết về ông và được tập hợp in thành tập sách Đại tướng Phùng Quang Thanh - Thân thế, cuộc đời và sự nghiệp.

Nhân kỷ niệm 1 năm ngày mất Đại tướng Phùng Quang Thanh, Hội đồng họ Phùng Việt Nam xin trân trọng giới thiệu trang thơ của các tác giả viết về ông.

NHỚ NỖI MÂY BAY

Nhà văn Phùng Văn Khai
 
Những thành lũy đền đài đã cũ
Mây trắng bay ngang cũng cũ rồi
Duy máu đỏ của người trung nghĩa
Vẫn tươi hồng trong sắc hoa sen.
 
Tim nhói buốt người về mây trắng
Đã như sông xanh thẳm cuối nguồn
Đã như đất xanh cây bình lặng
Đã như người thơm thảo trăm năm.
 
Người cũng đã mấy lần sinh tử
Tử sinh kia cũng đã cũ rồi
Thân cũng đã như vầng mây trắng
Thanh thản bay, thanh thản xanh trời.
 
Ơn tất cả đã bền như nước
Đã như trăng vằng vặc bên trời
Đã như những mùa sao bát ngát
Đã về đây bên những vành nôi.
 
Mẹ vẫn ngóng người con thứ nhất
Con vẫn về bên mẹ thôi nôi
Hiền như đất, hiền như đôi mắt
Mà mở ra thanh thoát xa khơi…
 
ĐỒI KHÔNG TÊN

Nhà thơ Trần Thế Tuyển
 
Cứ nghĩ về đồng đội
Nước mắt nhòe chân mây
Tôi đã trở về đây
Một chiều đông lạnh giá.
 
Hoàng hôn tròn vành vạnh
Bóng ngày chèn bóng đêm
Ngọn đồi thì Không Tên
Còn bạn tôi trẻ mãi.
 
Chưa biết mùi con gái
Chưa có ngày xe hoa
Trái chín cây ai hái
Thăm thẳm cánh rừng già.
 
Sóng xô tràn bờ cát
Lòng tôi bỗng ngân nga
Đồi Không Tên ai hát
Bản tình ca cuối cùng.
 
Đồi núi cứ chập chùng
Tiếng cuốc hầm vọng lại
Và khói bom đọng mãi
Khóe mắt người chiến binh.
 
Tôi nhớ mãi các anh
Suốt một đời không nghỉ
Suốt một đời chiến sĩ
Áo xanh như trời xanh!
 
BỐ VẮNG NHÀ

Nguyễn Quang Hưng
 
Bố vắng nhà trong một chuyến đi xa
Sẽ chẳng phải nỗi buồn, mà chỉ là nỗi nhớ
Căn phòng nhỏ vẫn còn vương hơi thở
Bần thần và lặng im.
 
Mẹ lên xuống cầu thang rồi ngơ ngác kiếm tìm
Bàn tay ấm, lời dặn dò… trăn trở
Nuối tiếc làm chi những giận hờn vô cớ
Đã một đời vì nhau!
 
Cây bưởi buồn thiu, héo úa cả giàn trầu
Hoa khế rụng cứ vương đầy lối nhỏ
Gốc vối lặng thinh, tiếng xe về trước ngõ
Dấu chân người còn đâu…
 
Chúng con xin, nhưng chẳng có phép màu
Chiếc lá rụng khẽ khàng bay về cội
Ngàn vạn bông cúc vàng đã trải đầy khắp lối
Đón Bố về bình yên!
 
Bầu trời rất xanh, bông lúa chín lành hiền
Cho giấc ngủ thật dài Bố nhé
Bố đã sống một cuộc đời đẹp đẽ
Và nhẹ nhàng…
Như mây!
 
ANH ĐANG THẢNH THƠI,
CHẬM RÃI BƯỚC TRÊN ĐƯỜNG


Nhà thơ Nguyễn Ma Lôi
 
Sát cột mốc biên giới nhất có thể
Thuận lợi thi công, dễ dàng đi lại sau này
Rất, rất nhiều nơi, địa hình vô cùng phức tạp
Mới đó, Đường Tuần tra biên giới, là đây
 
Ai cũng biết, sẽ cho nhiều lợi ích và rất cần
Song, để biến mong muốn thành hiện thực, chẳng dễ
Lại như người lính lao vào tuyến lửa
Kiên trì, quyết tâm, giành thắng lợi đến cùng
 
Con đường in đậm dấu ấn của anh
Vị Đại tướng Tư lệnh ngành, bao bộn bề công việc
Đâu chỉ cho hôm nay, còn muôn đời phía trước
Biên giới thiêng liêng, người Việt phải giữ gìn
 
Ai rồi cũng sẽ đi hết đời mình
Như tường thành, Đường Tuần tra biên giới tiếp tục rộng mở
Nghĩ về anh, tôi như thấy thấp thoáng đâu đó
Nơi biên giới xa, anh đang thảnh thơi, chậm rãi trên đường. 
 
THỦ TRƯỞNG CỦA TOÀN QUÂN

Nhà thơ Phạm Vân Anh
 
Tắc kè, tắc kè…
Sắp về, sắp về
Con tắc kè
Ném lưỡi vào đêm
Nhắc nhớ tháng năm chiến trường cùng chia lửa
Ấy là mùa kiến gió
Mùa nhức nhối vết thương của người anh hùng Đường 9
Mùa ông trở về âm trầm tưởng niệm
Những đồng đội đã hy sinh
 
Ông nặng lòng thương từ những tân binh
Vất vả nắng mưa thao trường bãi tập
Ông quý chị nuôi quân mỗi bữa cơm tất bật
Gửi quà thăm người mắc bệnh hiểm nghèo
 
Ông thấu hiểu gian truân bộ đội giữa thời bình
Tận tụy hiến dâng thanh xuân cho Tổ quốc
Và cảm thông với biết bao người lính
Biền biệt đảo xa, biên giới không về
 
Người thủ trưởng của toàn quân thường thức với sao khuya
Suy tính bao điều về đất đai, biển cả
Người chiến sĩ năm xưa trong bom đạn xông pha
Đang kiến tạo hòa bình cho ngày mai rạng rỡ
 
TRÊN CHIẾN HÀO ĐỒI KHÔNG TÊN

Nhà thơ Phùng Trung Tập
 
Mặt trận Đường Chín - Nam Lào
Phùng Quang Thanh - người lính bộ binh
chốt chặn giữa chiến trường
trên Đồi Không Tên
phía nào cũng ùng oàng chiến trận.
 
Trời thõng xuống ngầu ngầu khói đạn
máy bay địch hùng hục quần đảo trên đầu
lổm ngổm sườn đồi rằn ri lính dù, lính bộ
lôm nhôm dũi đất phì phò
điểm chốt chặn của Phùng Quang Thanh
như hòn đảo nhỏ
mênh mông sóng đạn quật gầm gào! 
 
Ngày qua ngày
giữa chiến trường thời gian trôi rất chậm
những Binh nhất, Binh nhì Quân giải phóng
súng chắc tay, đường đạn gảy kẻ thù như hất rác
xác địch rũ bên chiến hào ngột ngạt
chốt chặn - pháo đài vững thành đồng.
 
Trung đội trưởng Phùng Quanh Thanh
mảnh pháo địch găm vai, treo tay làm giá súng
bẻ gẫy từng đợt tiến quân
nhông nhông bầy địch
ba ngày, ba đêm chốt chặn trung kiên
Đồi Không Tên đi vào lịch sử!
 
Đồi Không Tên
đạn cày, khói quẩn
lửa táp ngày đêm
địch vây bọc tứ bề
chốt chặn - như một vầng trăng tán
vẫn tròn đầy giữa sống chết lăm le.
 
Phùng Quang Thanh
chủ động vào đánh trận
đeo kín quanh mình chùm lựu đạn công kiên
cánh tay trái treo, nhức buốt bờ vai còn găm mảnh pháo
dẫn đội hình tạt sườn địch tấn công
súng các cỡ rít lên nhóa lửa đạn cầu vồng
nghiền nát lữ đoàn quân
kẻ thù nhao nhác đổ!
 
Đường Chín - Nam Lào lặng gió
hầm hập trời hơi lửa ngút chân mây
thức trắng nhiều đêm, mưu lược tỏ bày
lấy ít địch nhiều,
quyết không ký cược đồng đội mình để dành chiến thắng.
Cùng đồng đội kề vai sát cánh
Phùng Quang Thanh
tụ hội dáng Mê Linh!
 
Đồi Không Tên,
một vầng trăng cổ tích
kể mãi muôn sau tiểu đội giải phóng quân
Đồi Không Tên, phần non sông đất nước
Việt Nam!
Việt Nam!
Việt Nam!
Bao mảnh đất kiên trung