Anh hùng Điện Biên Phùng Văn Khầu
BÀI CA NGƯỜI ANH HÙNG
(Kính tặng anh hùng Điện Biên Phùng Văn Khầu)
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa
(Nguyễn Đình Thi)
Lời rằng “cái chí làm trai”[1]
Sống trong trời rộng, sông dài, biển sâu
“Phải có danh gì”[2] nối trước - sau
Đời người bãi bể nương dâu mịt mùng.
Thời nô lệ, buổi kiệt cùng
Lầm than dân nước, muôn trùng đắng cay
Những là sưu nặng, thuế dày
Hữu thân hữu khổ như cây trên rừng.
Sinh ra ở đất Cao Bằng
Đức Hồng - Trùng Khánh - họ Phùng tổ tông
Mồ côi từ lúc lọt lòng
Đói cơm, khát sữa, lòng bong héo gầy.
Tháng ngày cơ cực, đắng cay
Xóm giềng đùm đậu đêm ngày chắt chiu
Củ sắn sớm, hạt ngô chiều
Đêm đêm khóc mẹ cánh diều chiếc hôm.
Bảy tuổi ở đợ trong thôn
Lam làm, nhẫn nhịn, yêu thương vô cùng
Đã mang dòng máu họ Phùng
Sá gì chớp bể, mưa nguồn trước, sau.
Trời dần dần sáng trên đầu
Đất dần mở lối cho Khầu đường đi
Mười lăm tuổi quản sá chi
Đã làm liên lạc luồn đi khắp vùng.
Tổ chức ai cũng mến, ưng
Tin yêu, quý mến như rừng thêm cây
Đạn bom, bão lũ, địch vây
Đều không quản tấm thân gầy, Khầu đi.
Ngặt nghèo, hung hiểm, gian nguy
Sắt tôi trong lửa, ngọc kia luyện mài
Thiếu niên ánh sáng ban mai
Phùng Văn Khầu xứng tài trai Cao Bằng.
Luồng gió mới thổi băng băng
Khầu vào bộ đội, Trung đoàn Pháo binh (675)
Bao năm là bấy nhiêu tình
Đức Hồng - Trùng Khánh quê mình tạm xa.
Hành quân xa! Hành quân xa!
Ở đâu có giặc là ta lên đường
Chí trai tỏa rộng bốn phương
Quyết giành độc lập, quét phường thực dân.
Quyết theo Đảng, Bác tới cùng
Trong mơ gặp Bác, họ Phùng rưng rưng
Từ đêm đen tối mịt mùng
Nay con đã thỏa tấm lòng riêng con.
Không có chữ, sỏi đựng lon[3]
Cân, đong, đo, đếm vuông tròn anh nuôi
Điện Biên, Bác lệnh đánh rồi
Vai khiêng vác pháo xuyên đồi đêm đêm.
Chiến dịch bão lửa triền miên
Đồi E - 36 ngày đêm kinh hoàng
Một chọi mười, thép thành than
Quân kia cướp nước còn oan nỗi gì.
Gào trong máu lửa Đồi E
Thét trong căm phẫn bốn bề địch quân
Thù nhà, nợ nước, máu dân
Làm trai sá kể tấm thân sa trường.
Tin vui chạy khắp bản mường
“Đỏ đèn, đỏ lửa” bốn phương reo hò
Dậy đi nào! Ta thắng to!
Tây hàng nhung nhúc như bò cắt tai.
Pháo ngày nặng trĩu hai vai
Huân chương thắm ngực ban mai rực hồng
Giữa mùa chiến thắng luận công
Phùng Văn Khầu nhận anh hùng Điện Biên
Bác Hồ gắn Huân chương trên ngực
Bác Hồ đây! Là thực? Hay mơ?
Huân chương đỏ rực lá cờ
Rưng rưng tim đập bến bờ vinh quang.
Con gọi tên Người, lần thứ nhất
Con hát tên Người, giữa năm châu
Ơn Người bể nặng, sông sâu
Ơn Người bắc những nhịp cầu bờ vui.
Mỹ thay Pháp, hung hăng, hiếu chiến
Lớp lớp chúng con lại lên đường
Ở nhà vững chãi hậu phương
Nuôi con nhỏ vẫn kiên cường, đảm đang.
Nhớ hôm Bác về thăm căn dặn:
Cô Cay nuôi con khỏe, con ngoan
Chú Khầu nhiệm vụ chiến trường
Đánh cho Mỹ - ngụy tan xương, cúi đầu.
Lời Bác vẫn khắc ghi trong dạ
Mà sao Người lại sớm ra đi?
Đôi dòng lệ máu phân ly
Trời mưa, hoa héo đầm đìa xót thương.
Thương Người, trở lại chiến trường
Trút hờn căm xuống đầu phường giặc kia
Muôn người chung một lời thề
- Chưa hết giặc Mỹ chưa về quê hương!
Ngày Mỹ cút, ngụy ngào quỳ gối
Non sông về một mối - Việt Nam
Ước gì có Bác - Miền Nam!
Chúng con nhớ Bác muôn vàn Bác ơi!
Dân ơn Đảng, nước vững ngôi
Là người chiến sĩ, biển trời của ta
Sá gì lửa cháy, phong ba
Chiến tuyến phía Bắc gọi ta lên đường.
Người anh hùng bôn ba nhiệm vụ
Gác nỗi riêng, nhất mực nghĩa chung
Nhiệm vụ nào cũng việc công
Sá gì chức tước, một lòng thẳng ngay.
Nói điều gì cũng vì tổ chức
Làm việc gì cũng đức nêu gương
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng”.
Về hưu trí không hưu là thế
Người anh hùng thao thức đêm đêm
Vạch trần sâu mọt tham quan
Cũng là cảm mối cơ hàn lương dân.
Tuổi bảy chục, tám, rồi chín chục
Tóc sương mây thanh thản tiếng cười
Rồi theo tiên tổ về trời
Người anh hùng suốt một đời cang - trung.
Anh hùng Phùng Văn Khầu trao tặng giải thưởng cho các cháu họ Phùng tại Văn Miếu
GHI Ở NGHĨA TRANG ĐIỆN BIÊN
(Khi cùng anh hùng Điện Biên Phùng Văn Khầu
và các cựu chiến binh thăm Nghĩa trang Điện Biên năm 2014)
Nghĩa trang tầng tầng mộ trắng
(Có rất nhiều còn khuyết danh)
Đoàn người lặng im như tượng
Trong bóng chiều tà Mường Thanh.
Nói gì với người dưới cỏ?
Chiến tranh quá vãng lâu rồi
Sắt thép hóa thành bùn đất
Kẻ thù làm bạn sang chơi.
Mây Điện Biên thời vẫn trắng
Cam Him Lam sắc vàng tươi
Bao nhiêu người nằm dưới cỏ
“Cỏ non xanh tận chân trời”.
Bỗng trong đoàn một người lính
Lặng đi về phía Đồi E
Bóng chiều rực lên ráng đỏ
Xa xa ong ả tiếng ve.
Người lính bỗng quỳ sụp xuống
Tôi! Phùng Văn Khầu đến đây!
Lý Văn Pao! Mau nạp đạn!
Bắn tan xác hết bọn bay!
Rồi người lính bưng mặt khóc
Bao nhiêu đồng đội không về
Đồi E im lìm vắng vẻ
Nậm Rốm thì thầm xa kia...
Tôi vẫn đứng im như tượng
Còn biết nói gì nữa đây?
Ngẩng nhìn tượng đài liệt sĩ
Lá cờ vẫn phần phật bay...
Anh hùng Điện Biên Phùng Văn Khầu với con gái Phùng Hồng Hải
Huy hiệu Chủ tịch Hồ Chí Minh, ba lô và áo trấn thủ của anh hùng Điện Biên Phùng Văn Khầu
trong Chiến dịch Điện Biên Phủ tại Bảo tàng Binh chủng Pháo binh
Vợ chồng anh hùng Điện Biên Phùng Văn Khầu bên khẩu sơn pháo đánh Đồi E1
(Ảnh chụp ngày 16 tháng 5 năm 2008)
NHỮNG BỨC ẢNH
(Cảm xúc khi xem những bức ảnh về
anh hùng Điện Biên Phùng Văn Khầu)
Những bức ảnh ông Khầu thời trẻ
Ngực trang nghiêm lấp lánh Huân chương
Bên nòng pháo cánh tay giơ thẳng
Khói chưa tan bom đạn chiến trường.
Những bức ảnh ông đứng bên đồng đội
Khóe miệng cười nước mắt rưng rưng
Vầng Huân chương thấm máu đào chiến sĩ
Xanh sắc trời Hồng Cúm, Him Lam...
Những bức ảnh người anh hùng bên vợ
Tấm cám, giần sàng, thơm thảo, đói no...
Vầng tóc trắng thắm sắc hoa ban đỏ
Nửa thế kỷ chung đôi son sắt dưới cờ.
Những bức ảnh ông bên hàng bia Văn Miếu
Trầm mặc, mênh mông, gần gũi, sẻ chia...
Những mái đầu xanh ùa đến như chim nhỏ
Mà ngân rung như vạn cánh hoa lê.
Nhà văn PHÙNG VĂN KHAI