Nhà thơ trẻ Phùng Hải Yến ở Lai Châu
GẶP NHAU Ở CHỢ TÌNH
Lẫn trong váy áo hoa sặc sỡ
Em giật mình vì dáng hình quen
Người thanh niên ngược dốc gió
Hân hoan giữa ánh mặt trời
Trái tim em dập dồn sóng cả
Tấm lưng - đá sừng sững sông Đà
Giọng nói mùa bão nổi
Giận hờn rồi chia phôi…
Đá tai mèo bao năm chia cắt
Nay gần lại phút giây
Em xòe tay thả gió
Thấy mây trôi giữa trời.
Gặp nhau ở chợ tình Dào San
Một ngày dài hơn vạn nẻo
Dáng người khuất trong tiếng lục lạc ngựa
Em ngược hoàng hôn trở lại bình minh.
TẾT CHỢ PHIÊN
Tết về trên nẻo chợ phiên
Lục lạc gõ móng vùng biên lối mòn
Dòng thổ cẩm, dải lụa son
Uốn quanh đường núi, chon von lưng đèo.
Chợ họp trên đỉnh cheo leo
Nắng nhẹ ghé xuống, mây theo trôi cùng
Phiên chợ nổi tiếng tám vùng
Khúc ca lưng núi mông lung nỗi lòng.
Người đi thỏa nỗi đợi mong
Người về chợt thấy thong dong chuyện đời
Chợ phiên sản vật lưng trời
Bán mua xởi lởi, chào mời khách xa.
Chiều về chênh chếch váy hoa
Dắt ngựa ngược gió mây qua lũng đồi
Nhà mình hút nẻo xa xôi
Tết như đã gõ cửa trời ghé thăm.
XUÂN VỀ NGÁCH NÚI
Xuân ngách núi tràn về từ đỉnh dãy Pu Sam Cáp xa xôi
Gió xuân lách qua đá tai mèo
Nở hoa vạt cải.
Xuân rộ trên môi em gái Giáy xuống chợ
Bung trên váy áo rực rỡ em gái Mông
Má hồng em gái Dao
Làm tiếng khèn bên chảo thắng cố cũng say
Nghiêng
Nghiêng.
Giọt rượu nồng thơm tỏa
Có bóng mây nào lướt qua lễ hội xuân
Ngơ ngẩn mỉm cười khi tiếng ngựa khua
Vợ tất tả dắt ngựa, đưa chồng
về ngôi nhà nhỏ
bên kia dãy núi.
MÙA THÊU VÁY
Chỉ vàng, trắng, đỏ, hồng
Lựa mua từ chợ phiên
Em se lanh
Nhuộm vải
Màu chàm óng ánh đen dưới nắng mặt trời.
Chỉ vàng thêu sắc nắng
Chỉ trắng dệt hình mây
Từng mũi kim như múa
Thành sắc, hình suối, sông.
Ơi, chiếc váy hoa có màu non ngàn
Ơi, chiếc áo thêu có màu đất núi
Thổ cẩm bung nở
Xòe theo nhịp bước chân em.
Mùa thêu váy của bản, mường
Vui như tết đang đến cuối lưng dốc
Vui như xuân đã chạy qua bậc cửa cao
Như ngày mai phiên chợ xúng xính đường mòn
Ngẩn ngơ lũ chim sẻ trên cây
Cá suối quên bơi lội
Chỉ còn tiếng thổi khèn lá hát lời gọi tình yêu…
NÉN
Nén thở.
Mùi nhang buốt những mùa đông Tây Bắc
Bóng cha về trong tháng gió
Mẹ khấn trời
Thôi mưa.
Nén vui.
Con hân hoan về nhà người
ngập trời pháo
Căn nhà mình đột nhiên vênh hơn
giữa hai sườn núi,
Mẹ bám cánh cửa một bản lề
mọt nghiến kèn kẹt
niềm đơn côi.
Nén buồn.
Con chông chênh trăm chiều lá xoáy
“hoa cải về trời…”
Cha đón mẹ ở góc khuất xa xăm
Nơi chân trời không có nắng, không có gió, không ánh sáng
chỉ còn nỗi niềm của những người lính
năm xưa ấy…
Ngước nhìn lá bay.
Nén đau!
Môi con thầm thĩ tiếng đầu đời trong nôi:
- Mẹ!
NÚI VÀO XUÂN
Núi vào xuân
tưng bừng điệu hát
Quả còn xoay
tung tay bắt
ánh mắt như lửa
tình yêu.
Núi vào xuân
Phiên chợ tết
ngất ngây say
thắng cố
má con gái ửng hồng…
rượu ngà,
môi nồng
giục giã
Bạn tình ơi!
Núi vào xuân
Một ngày thật lạ
Giữa non ngàn
chơi vơi.
Tưởng hồn mình
hóa chiếc khăn mây
vắt ngang núi
mùa xuân.
TRỞ LẠI NẬM COÓNG
Tôi trở lại nơi đây khi những ngày thảm hoạ đã trôi xa
Vẳng vọng lại vẫn còn lời gió kể
Ngày hôm ấy bản làng yên bình như thế!
Nhưng đá núi tràn về… và lũ quét tang thương.
Những người nông dân một nắng hai sương
Chân chất, thật thà như cây như đất
Họ sống trên núi, lấp vùi trong núi
Câu chuyện gió kể chiều nay nhuốm nước mắt hôm qua.
Đất thương người! Đất đã lại bung hoa
Bao dung, yên bình bản làng hôm nay tôi đến
Tiếng trẻ ê a đọc - viết, người lùa trâu ra đồng trỉa hạt
Khói lam chiều tỏa trên mái nhà quê.
Thung lũng êm đềm trong trập trùng đá nâu
Cánh rừng thẳm xanh
và đang nhân lên những mầm xanh mới.
Như những cây thông xanh bám đá, trỗi mầm sống
Vững vàng bài ca Nậm Coóng hôm nay.