TÌM ĐÂU MẢNH ĐẤT
TIM CÔI NẢY MẦM
Ta đi
bằng bước lặng im
Một hôm về lại
con tim đã sờn
Đếm đi đếm lại nỗi buồn
Tìm không ra số
đóng tuồng kịch câm
Ngăn tim trống hoác
lặng thầm
Còn vương nhịp đập
đắm đăm
rối bời
Đã trôi
mấy mảng thu lơi
Úa phai cả cánh đồng đời
gió lên
Đã từng
đắng chát men đêm
Đã từng
một thuở gọi tên bốn mùa
Cô đơn
cũng lúc già nua
Mỏi tìm hẹn ước ngày xưa
lỗi thời
Ngắm nhìn tiếc nuối
buông trôi
Tìm đâu mảnh đất
… tim côi nảy mầm?
NÍU
Níu chiều
rũ bớt niềm đau
Níu thêm sợi nắng
đậm màu không gian
Níu em
...đừng bước sang ngang
Níu đời
...thôi những mơ hoang mịt mờ
Níu dòng sông
...thả câu thơ
Níu đôi bờ mộng
...hé chờ môi hôn
Níu cơm áo
...để sinh tồn
Níu vô thường
...để càn khôn nhẹ nhàng.
SAY NÀO EM …
Nào em !
say …
hãy cùng ta
Rượu tình rót cạn
men đà men say
Rót tình
xuống ngọn trăng đầy
Rót em
vào cả lòng ngây ngất lòng
Say nào em !
chén rượu nồng
Đưa môi ta cụng
chiều hong lưng trời
Trên cao ngọn liễu buông lơi
Gọi trăng xuống
rót cho lời ngọt yêu
Nào em !
nghiêng đã dáng chiều
Say em
Say cả đời… yêu một đời.
KHÔNG THỂ VÀ CÓ THỂ
Đêm úp mặt chiếu ngàn tia loe lóe những vì sao
Đêm ngại ngần buông lời không thể
Giấc mơ anh xuyên đỉnh hư phù
Giấc mơ em mang màu ấm sáng chẳng hồ nghi
Em không kiêu lơi bảng lảng dọc đường thi
Mà chạm phải tim anh nóng rực buổi đông thì
Tia chớp cô đơn thấm nỗi hư hao bên làn đêm se buốt
Anh ngệch ngờ nhốt rằm ngoan vào sâu buồng ngực thở
Em mãi vùi mê ngủ gót chân trăng
Hà cớ gì anh ?
Đêm đâu phải vĩnh hằng
Mà mông lung,mà bâng quơ chi cho muôn trùng lá đổ
Anh vẫn biết cứ mùa lên là điệp vàng rực rỡ
Trái tim sờn cắc cớ loạn nhịp đau
Dại khờ anh
Dại khờ em
Rồi cũng sẽ qua mau
Gió quẫy mùa võng cong làn tóc rối
Đường em đi thướt tha ngày nắng bội
Cung đàn đêm anh lỡ nhịp lâu rồi
Con chữ anh dâng tràn mà nức nở mồ côi
Ôi anh này …
Điều anh cho là có thể rất xa xôi
Em còn có biết bao điều là không thể.
Em xin …
Dẫu bất chợt mùa ngưng thì anh hãy cố giữ riêng mình….
điều anh cho là có thể
Cớ sao anh lại nhìn em như thế?
Còn có biết bao điều là không thể
.....Em xin.
CÔ ĐƠN TÔI CHẠM ĐỈNH NGÀY CÔ ĐƠN
Trèo lên tới đỉnh
cô đơn
Mới hay mình đã mấy hôm đói
tình
Núi đôi
vừa nõn, vừa xinh
Chiều nghe khói mỏng
nhẹ tênh mây trời
Trên cao nhìn xuống
lũng ngời
Nhấp nhô mấy đoạn
núi đồi cong cong
Xa xa
biêng biếc cánh đồng
Phấn son điểm nhạt
tô hồng mắt đêm
Phập phồng
bờ mọng
trăng nghiêng
Tim tôi muốn vỡ
bên triền hoàng hôn
Gió mang hơi thở dập dồn
Thơm hương rót mật
vô ngôn cỏi này
Lòng chiều
chạnh gót heo may
Cô đơn
tôi chạm đỉnh ngày
cô đơn...
ĐÀNH THÔI CHỈ MỘT LÒNG NÀY LÂM LI
Thương mình ngẫm một chữ yêu
Nắng mưa sương gió,cũng chiều… chiều đi
Cuộc đời còn lắm lâm li
Vấn vương bao nỗi làm chi thêm buồn
Vần thơ nhả xuống vô thường
Những mong nhặt chút yêu thương giữa đời
Lắm khi lòng cũng chơi vơi
Thả hồn bay tận chân trời mông mơ
Tình yêu …đâu bến ? đâu bờ ?
Nào hư ? Nào ảo ? mịt mờ dấu chân…
Yêu là yêu đến muôn phần
Biết đâu là tận ? Biết ngần nào xa ?
Mỏng manh sương khói chiều tà
Đến,đi ...cỏi tạm mặn mà phút giây
Chạnh lòng gió thoảng mây bay.
Phùng Thị Như Hà
_____________________
Tác giả Phùng Thị Như Hà
Giáo viên Trường THCS Tân Hà
Hàm Tân Bình Thuận
Email: thanhha0406@gmail.com
Nguồn tin: http://vannghenamdinh.com.vn/vi/news/Ban-van-bon-phuong/Chum-tho-cua-Phung-Thi-Nhu-Ha-2356/