(Thứ sáu, 19/02/2016, 09:06 GMT+7)
Ngân Vịnh tên thật là Phùng Ngân Vịnh, sinh năm 1942 tại Thạch Đà, Mê Linh, tỉnh Vĩnh Phúc. Hiện ở Đà Nẵng. Là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Ngân Vịnh vào bộ đội năm 1963, là lính Sư đoàn 2 Quân giải phóng Khu 5, chiến đấu ở chiến trường quân khu V. Từ 2/1964 làm biên tập viên tạp chí Văn nghệ Quân giải phóng Trung Trung bộ. Nhà thơ đã tham gia trận đánh Ba Gia - Vạn Tường nổi tiếng năm 1965. Năm 1984, ông về nghỉ hưu với cấp bậc đại úy. Ngân Vịnh đã đạt giải nhì cuộc thi thơ tạp chí Văn nghệ Quân đội 1984 (bài Tự khúc), giải nhì cuộc thi thơ báo Phụ nữ 1994. Trang Web họ Phùng Việt Nam giới thiệu nhà thơ Phùng Ngân Vịnh. Khi anh Vịnh đọc được bài giới thiệu này hãy liên hệ với nhà văn Phùng Văn Khai (0904513053) để giúp việc dòng họ trên địa bàn thành phố Đà Nẵng.

CÁC TÁC PHẨM CHÍNH:

- Tình yêu nhận từ đất (1977) 

- Bóng rừng trong mưa (1984) 

- Ếch con và hoa sen (1996) 

- Hoàng hôn mây bay (1991) 

- Tiếng đàn của dế (1996) 

- Ngày thường đam mê (1996) 

TỰ BẠCH

Vào bộ đội, vào chiến trường chẳng ai biết tôi có một hành trang mang theo, đấy là lòng yêu thơ và ham sáng tác từ hồi học ở trường trung học.

Sau khi đánh trận Ba Gia - Vạn Tường tôi được Quân khu điều động về Cục Chính trị làm phóng viên rồi biên tập viên Tạp chí Văn nghệ Quân giải phóng miền Trung Trung Bộ.

Cuộc đời đi theo con đường văn nghệ từ bấy đến nay đã trên ba mươi năm, từ người lính cầm súng trở thành người lính cầm bút.

Công việc viết văn là công việc tự thân đầy khó nhọc, không ai đòi hỏi mình mà mình cứ phải vật vã sống chết với nó. Nó như cái ách tròng vào cổ mình mà mình vẫn thích mang, vẫn đam mê với nó. Phải chăng đó là cái nghiệp, đó là món nợ vay ở đời tự thuở nào mà mình phải trả.

Thơ khởi phát từ cái Tâm và cái Tâm xưa nay không bao giờ cũ. Có cái Tâm lớn, cái Tâm trong sán thì chẳng cần theo trường phái này, trường phái kia thơ vẫn cứ là thơ.

Làm thơ đó là một hành trình đi kiếm tìm mình, giãi bày lòng mình qua chứng kiến và nhận biết cuộc sống. May mắn trong cuộc đời tôi nhờ có thơ mà mình thấy được biết bao vẻ đẹp quyến rũ, những biến hóa thần tiên của thiên nhiên sự vật và con người cùng đất nước.

Tôi thấy tôi hạnh phúc là người được cất cao tiếng nói của dân tộc và đóng góp cho dân tộc một chút ấm nồng của tâm hồn mình ẩn giấu như mùi hương cỏ ấu miền quê…

 

ĐÊM ẤM

Ngõ duối đêm trăng về 

tiếng guốc khô nhẹ bước 

đêm không đèn, không đuốc 

trái chín mòm đỏ au 

 

Trăng vàng rây hoa cau 

cây vơi đầy bóng ngả 

bờ vai xanh mướt lá 

giao hoà vòng tay em

 

Đêm ấm đêm môi mềm 

ngọt ngào hơi thở nóng 

gió động mùa đưa võng 

trăng bập bềnh cầu ao

 

ĐÊM TRỪ TỊCH

Ngồi im bên phía này đêm 

mưa rơi rả rích nỗi  niềm chi mưa? 

một mình tôi với giao thừa 

chẳng cần hối thúc đến đưa tiễn ngày 

 

khấn trời tôi chắp hai tay 

tình duyên cỏ héo gió bay đâu còn

 

đời tôi như mảnh trăng non 

đôi vai sấp ngửa chiếc đòn gánh nghiêng 

 

nỗi buồn xa vắng gọi tên 

mùa xuân và tuổi em quên chỗ nào 

 

đêm trừ tịch đĩa dầu hao 

giọt mưa nước chảy đổ vào cơn mưa.

 

ĐÔI ĐIỀU BÀY TỎ

Tôi là người mắc nợ tôi 

nợ con sông đỏ, nợ đồi cỏ xanh 

nợ người kiếp trước mong manh 

buồn vui năm tháng cũng thành trả vay 

 

Hồn tôi có đám mây bay 

có cây có hạt mưa gầy mùa đông 

đam mê cơn gió dải đồng 

và em bảy sắc cầu vồng lặng im 

 

Cuộc đời còn lại niềm tin 

tiêu dao sợi chỉ luồn kim giấu người 

câu thơ chẳng có lãi lời 

tình yêu tự nhủ thì thôi còn mình 

 

Trái tim gõ mõ cầu kinh 

xin trời xin đất chút tình nhân gian

 

BA KỲ MỘT PHỐ

Một kỳ lỡ hẹn sông trăng 

để bờ cỏ rối dùng dằng gió đêm

góc trời mộng mị bỏ quên 

câu thơ trôi dạt về miền quạnh hiu 

 

Một kỳ phố đổ mưa chiều 

bàn tay còn chút nắng nghèo em cho 

tôi ngồi như kẻ cù bơ 

âm thầm nhẩm đếm hạt mưa ngoài trời 

 

Một kỳ xa hút đò xuôi 

hoàng hôn tím nỗi buồn rời rạc mây

tôi rơi vào giọt rượu say 

vật vờ bước gió đổ đầy lá khô 

 

Lòng tôi từ bấy đến giờ 

bạc thêm sợi tóc, mịt mờ cánh chim 

nhẵn lỳ sỏi đá ngõ đêm 

trái tim cuối phố ngọn đèn loe hoe

 

BÊN MỘ BỐ

Bố nằm trong mộ âm thầm 

chỉ còn có cỏ là gần bố thôi 

dại khôn trả lại cõi người 

cả lời vàng đá, cả lời trăng hoa 

 

Nợ nần tay trắng cho qua 

một mình với mảnh trăng tà nghỉ ngơi

quên đi thiên hạ chợ trời 

hạt mưa tiếng sấm nghiêng rơi ngõ làng 

mùa thu qua, mùa đông sang 

chẳng còn gì để vội vàng với ai 

 

Cúi đầu trước ngọn cỏ may 

mắt cay ngọn khói nhang bay lẻ chiều