(Thứ bảy, 20/02/2016, 09:31 GMT+7)
Họ Phùng Việt Nam phối hợp với Nhà xuất bản Hội Nhà văn đang chuẩn bị xuất bản cuốn "Phùng Khắc Khoan - Hợp tuyển thơ văn". Xin trân trọng giới thiệu một số bài thơ của các tác giả đương thời viết về Trạng Bùng.

 

VỀ LÀNG BÙNG NGHE THƠ TRẠNG BÙNG

  Trúc Chi

 

Về làng Bùng nghe sông có thơ níu mây xuống tắm

Nghe phía chái nhà có thơ gọi mặt trời đậu ngọn cây

Nghe trẻ ngoài đồng hát tuổi mười lăm thơ Trạng

Dùng ngọn bút thay sức cày đọc sách quý cất vào hòm

                                                                      

Về làng Bùng nghe thơ trên giậu sợi tang sợi bồng

Gió nức nở có thơ dưới ao thương đời loạn

Mưa gió tối tăm có thơ cho hoa vừa nở tan nát sớm

Chân người ly tán có thơ lẫn dấu can qua

 

Về làng Bùng nghe thơ tiếng gọi nhớ nhà

Mộng đất khách có thơ bướm bay tán loạn

Từng khuya nghe thơ nhớ hồn quê trăng lạnh

Cát bụi bay có thơ tình người đã khác xưa

 

Về làng Bùng nghe gian nhà võng thơ cót két đưa

Ngoài ngõ thơ nuôi chí trong cây tùng cây bách

Thơ ngoài cửa vén sáng lên vầng hồng nhật

Không lau lưỡi tiếng sáo mà thơ ở vùng trăng tuyết ưu tư

 

Về làng Bùng nghe thơ Trạng Bùng

Diều sáo núi Sài ngân                                                        

Trẻ gõ sừng hát thơ Trạng

Đêm bô lão trải chiếu đồng Bươn                        

Ngâm thơ Trạng Tự thuật                           

Dâu xanh ngọn tằm nên tơ

                              Tháng 7 Nhâm Thìn 2012

 

 

HOA TRÀ TRONG NHÀ THỜ TRẠNG

Phùng Khắc Việt Hùng

 

Đẹp quá, hoa trà khởi sắc xuân

Tươi kia, hoa chắt những xa gần

Thắm kia, hoa lọc nhiều sau trước

Để bừng nghĩa Nước với tình Dân.

                

Trồng hoa mà thấy lòng se lại

Có phải sắc hồng mỗi trái tim?

Người ơi, hậu thế còn đau lắm

Bao trắng đen, xấu tốt, nổi chìm!

 

Tâm thành như đoá trà hoa ấy

Hơn hẳn lễ đầy: rượu, thịt, xôi

Giàu tiền mà vẫn nghèo nhân đức

Hương khói làm chi, thẹn với Người!

 

Cháu con ghi nhớ ơn trời bể

Trung hưng sáng mãi họ tên Người

Hoa ơi, thắm mãi trong lòng Trạng

Cho đời đẹp mãi nét xuân tươi!

                         Mạnh xuân Ất Sửu 1985

 

 

KÍNH CẨN NGHIÊNG MÌNH

     Phan Thị Bảo

      

Đức cụ trạng nguyên - một vì sao sáng

Cụ hiền từ, tâm toả rạng non sông

Trạng đi sứ vang lừng mãi chiến công

Nguyên chí mẹ([1]) tưới mát đồng kẻ Nủa([2])

 

Một tâm hồn sáng trời Nam muôn thuở

Vì non sông chăm nấu sử sôi kinh

Sao toả lầu son, lưỡng quốc thấu tình

Sáng tỏ rừng xanh([3]) triều đình lai đáo

 


([1]) Chí mẹ - Tâm chí của bà mẹ họ Nhữ mong con khôn lớn là người có ích cho non sông xã tắc

([2]) Kẻ Nủa -  Quê hương Phùng Khắc Khoan (Tên dân gian thường gọi)

([3]) Khi cụ Phùng bị lưu đày ở núi Mang Quạ, triều đình phải cử người đến hỏi cụ giải nghĩa cho hai chữ “Thanh thuý” trong  “Lâm tuyền vãn”

 

ĐÃ CÓ

Bình Thanh

 

Đã có một Phùng Khắc Khoan
Sự học có chân có đỉnh...

Đã có một Phùng Khắc Khoan
Đường làm quan có đạo...

Đã có một Phùng Khắc Khoan
Đi sứ bang giao vang danh bốn biển...

Trạng Bùng của dân gian lúa ngô sai bông mẩy bắp
Bóng thông rợp dài nối hàng Văn Quán...

Mặc áo gấm hoa... tay nâng niu cỏ
Mà câu thần... thơm bùn đất hương hoa!...

 

 

TRẠNG BÙNG

Phùng Thế Nguyện

 

Lưỡng nghi sinh Tứ tượng

Quốc gia cốt hiền tài

Trạng Bùng trong thời đại

Nguyên vẹn với non sông

 

Văn chương chỉ dẫn đường

Võ theo cùng hộ giá

Song hành tới muôn ngả

Toàn tâm - tiếng vang xa

 

Sử ca còn truyền lại

Sách in hình cố nhân

Ghi nhớ cùng muôn dân

Danh thần thời vang mãi!